Bài viết Radio kỳ 6: Mụn và tấm lòng của mẹ tôi
Mình viết bài này gửi Codobye như một lời thú tội, sau khi đã lấy hết tất thảy dũng khí mà mà mình có. Để mình kể bạn nghe về một câu chuyện, nhân vật trung tâm của câu chuyện này, không ai khác chính là mình. Đứa con gái bị ám ảnh suốt đời về một điều tưởng chừng như vô cùng thường tình, đó chính là: MỤN.
Trước tiên, mình xin phép kể sơ lược về gia đình mình. Mình, và 2 em nữa, chừng như không có ba. Mặc dù, ba mình vẫn sống sờ sờ ra đấy, nhưng ba từ lâu đã có riêng cho mình một gia đình. Bởi lẽ, ba cưới mẹ kế sau khi mẹ mình sinh bé út được ba tháng tuổi.
Mụn và tấm lòng của mẹ tôi
Dù ba đã có gia đình riêng, nhưng mình, đứa con gái duy nhất trong nhà, vẫn thừa hưởng được gen ‘’tốt’’ của ba, đó là ‘’ mụn’’.
Hồi ba về sống với mẹ kế, mình còn bé vẫn chẳng cảm thấy hề hấn chi. Chuyện sẽ không là gì mãi cho đến lúc mình 17 tuổi. Mình hận ba bấy nhiêu thì hận mụn bấy nhiêu, nhất là khi mình nhận biết được việc, mụn trên mặt xuất hiện mỗi ngày một dày.
Dù hoàn cảnh gia đình khá khó khăn, nhưng thật ra mẹ vẫn lo cho mấy chị em rất chu đáo, nhất là mình. Thừa hưởng được khuôn mặt thanh tú và dáng dấp cao ráo của mẹ, mình vinh dự được lớp đặc biệt chọn làm đại diện tham gia cuộc thi’’ nữ sinh thanh lịch cấp trường’’. Sau khi tham gia, mình lại may mắn được chọn vào vòng chung kết. Mình đã chuẩn bị rất nhiều, rất phấn khởi, cho đến thời điểm trước cuộc thi cuối cùng, mụn bắt đầu mọc đầy, lan rộng với tốc độ khủng khiếp. Dù mình đã khẩn trương bao nhiêu thì cũng vô ích, vì không tìm được phương pháp trị mụn hiệu quả, khuôn mặt mình xưng xỉa, tinh thần xuống cấp và cuối cùng đã bị loại.
Chuyện bị loại khỏi cuộc thi cũng chưa là gì, so với những chuỗi ngày tiếp đó, mình phải đổi diện với sự thật đau lòng hơn thế nữa, mụn hình như cứ thế mà mọc dày hơn và không có dấu hiệu của sự thuyên giảm.
Niềm kiêu hãnh của mình biến mất từng ngày, thay vào đó là nỗi tự ti khủng khiếp. Mình vô cùng sợ hãi lúc nhìn vào gương mỗi sáng đi học. Nhiều khi, đến cả tuần mình không dám soi lấy gương một lần.. Mình có học cách trị mụn từ trên mạng, từ việc sử dụng sữa rửa mặt Codobye Cleanser cho đến các bước "skincare" khác. Ấy vậy mà, vì tốn kém và nản quá nên mình từ bỏ. Cứ thế, nỗi sợ hãi mang tên mụn ám ảnh cuộc sống mình, biến mình thành một đứa con gái bi quan hơn bao giờ hết.
Ngày lại ngày, thành tích học tập của mình sa sút, mình chẳng còn hứng thú với việc học, nhốt bản thân đờ đẫn với những giấc ngủ thật dài nhằm cố quên đi thực tại. Nhiều lần, giáo viên chủ nhiệm tìm đến làm việc trực tiếp với mẹ, mình cũng chẳng buồn quan tâm họ đã nói những gì. Chính vì điểm vô tâm này của mình, về sau lại biến thành nút thắt xiết mình lại với niềm hối hận không nguôi bao nhiêu năm nay…
Về phần mẹ mình, bạn có biết bà là người thế nào không? Đối với mình, bà chính là người phụ nữ vĩ đại nhất trần gian. Dù không có nghề nghiệp ổn định, chồng thì quay lưng bỏ đi từ lúc 3 đứa con còn tay xách nách bồng, bà vẫn ổn dù ngần ấy gian truân. Mẹ mình không phải công nhân viên nhà nước nhàn hạ, bà làm tất cả những gì có thể kiếm được ra tiền để nuôi lớn ba chị em mình. Sáng bà dậy từ rất sớm để xuống ghe nhận gỡ lưới thuê cho người ta. Ai thích trả công thì trả, ai không trả công thì cho bà mớ cá tôm về dùng đỡ buổi chợ trưa. Rồi 8-9h sáng bà đến quét dọn nhà cửa cho một nhà giàu ở làng kế bên. Đến chiều, nghề chính của bà là đi bỏ bia lạnh cho người ta lấy công làm lời. Mẹ mình, cực vô cùng cực là thế mà lúc nào cũng lạc quan yêu đời, mãi đến thời điểm mình bắt đầu sa sút, mình không hề để ý là bà tự lúc nào đã lo lắng không yên. Bà không bày tỏ thất vọng với mình, chỉ âm thầm tìm mọi cách để giúp mình cải thiện tình trạng nổi mụn tràn lan, rồi bà tóm ghém đưa mình vào thành phố chữa trị mấy lần, cũng chả ăn thua gì.
Chuyện sẽ chẳng đến cao trào, cho đến một hôm có cô hàng xóm chạy về hét toáng lên: T ơi, mẹ mày té xe trên bùng bình cầu Nam, mày chạy cho lẹ đi kẻo không kịp’’. Lúc mình đến nơi, mẹ mình nằm gục dưới cái nắng trưa hè, trên tay vẫn cầm khư mấy thang thuốc bắc đã rách vương vãi. Mình muốn đổ quỵ xuống đất, bấy giờ mới nhận ra rằng, mẹ quan trọng với mình tới mức nào.
Về sau mình mới biết, vì nôn nóng trị mụn cho mình, mẹ đã bất chấp đi tin lời của một nhóm người lạ mặt vừa mới gặp ngoài chợ. Không biết họ dùng bùa thuốc gì, mà gạt hết của mẹ hơn triệu đồng rồi dắt bà ra tận Chí Công, cách nhà mình hơn 10 cây số. Mẹ bị gạt hơn 1 triệu tiền mẹ gom trả tiền bia cho đại lý, chỉ vì số thuốc không rõ nguồn gốc được quảng cáo là có thể trị mụn cho mình. Nghĩ về những giọt mồ hôi lúc đi gỡ cá thuê của mẹ, những lần đau nhức lúc vươn người quét dọn cho người ta, rồi những vòng xe đạp tất tả chở từng thùng bia nặng đến từng nhà, mình thấy thuơng mẹ vô cùng tận.
… mình thấy thương mẹ vô cùng tận
Trời ơi, giá như mình sớm nhận ra những lắng lo, trăn trở không yên của mẹ.Giá mình sớm hiểu thấu nỗi buồn của mẹ khi nhìn thấy mình sa sút, muộn phiền. Mình có lẽ đã không hành xử như thế, mình chắc chắn đã không vì mặc cảm tự ti của bản thân mà làm khổ mẹ đến thế kia. Cứ nghĩ đến việc, với một triệu đồng lúc bấy giờ, là công sức mấy mươi ngày dài đổ từng giọt mồ hôi bán sức khoẻ, bán thanh xuân để đổi lấy cơ hội chữa mụn cho mình. Niềm hối hận này,vẫn âm ỉ theo mình cho đến tận bây giờ.
Sau ngần ấy năm, mình cuối cùng cũng đã thoát khỏi mụn, cả gia đình bốn người cũng đã sống thật vui vẻ bên nhau, không vì mụn mà thêm buồn khổ một phút giây nào nữa.
Mình nhận ra rằng, để trưởng thành, con người ta có thể sẽ vấp phải nhiều chướng ngại. Chướng ngại của mình là mụn, và chính mẹ là người đã tiếp thêm sức mạnh to lớn để mình vững vàng vượt qua. Nếu bạn đang đối mặt với khó khăn như mình ngày đó, hãy cũng trở mình thật bản lĩnh, vì mụn hoàn toàn có thể trị được, hãy tham khảo các sản phẩm viên uống thảo dược an toàn và có nguốn gốc rõ ràng, kiên trì thì mụn sẽ hết thôi, không sớm thì muộn, tin mình đi!